|
||||||||
|
||||||||
|
|
Công Cụ | Xếp Bài |
08-10-2009, 03:31 PM | #1 |
Guest
Trả Lời: n/a
|
Những cuộc chơi không lối thoát
Những cuộc chơi không lối thoát
“Chính em, khi nhớ lại khoảng thời gian sống thác loạn của mình, vẫn bàng hoàng không hiểu, vì lý do gì mà mình vẫn còn sống được đến tận bây giờ- H. kể với chúng tôi. Những ngày thác loạn Câu chuyện của H. – một cái tên được nhiều người biết đến trong giới dân chơi phía Nam với chúng tôi trong buổi chiều Hà Nội cuối đông bắt đầu như thế. Đôi mắt của H. hấp háy liên tục, và phải nheo rất lâu hoặc thay đổi vị trí nhìn, vì không thể nhìn lâu vào một chỗ cố định. H. bảo, đấy là hậu quả tất yếu của quãng thời gian dài sống lấy đêm làm ngày. Hậu quả này theo H. ra đất Bắc, khi H. đã quyết định dừng cuộc chơi bất tận của đời mình. “Em muốn mình là một người có ích, chứ không thể mãi nông nổi như trước nữa” - H. chân thành. Chúng tôi không biết chọn cách xưng hô với H. như thế nào cho hợp, bởi ngồi trước tôi là một khuôn mặt khá “nhàu” so với tuổi. Năm nay, H. bắt đầu bước sang tuổi 20. Đầu cắt cua, đôi mắt thất thần lúc nào cũng như thiếu ngủ, hoặc như một “ông nghẹo” đói thuốc; nước da xam xám, tai tái – màu đặc trưng của những kẻ “lấy đêm làm ngày”. Vẻ ngang tàng, bất cần của gã dân chơi thuở trước vẫn còn chưa biến mất hoàn toàn trong bộ trang phục bụi phủi, dù mùa đông Hà Nội đang lạnh cắt da cắt thịt… Bỏ phương Nam ra Hà Nội với quyết tâm “giã từ và làm lại” được vài tháng nay, H. là một trong số ít dân chơi thực thụ ở TP HCM tự mình “bừng tỉnh” sau những chuỗi ngày dài trượt theo những cuộc "bay", "dạt vòm" với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Câu chuyện H. kể với chúng tôi, là câu chuyện thực của cậu. Chính cậu đã bao lần tưởng như không bao giờ thức dậy được sau mỗi cuộc chơi đốt mình không suy nghĩ. Thông điệp mà H. nhắc đi nhắc lại với chúng tôi nhiều lần, sau những lời kể ngắt quãng, không liền mạch, đấy là: “Em muốn thức tỉnh mọi người, những người đã chơi, đang chơi và sắp có ý định chơi, hãy dừng lại đúng lúc, để biết mình còn tồn tại!”. Sinh năm 1988, bắt đầu bước chân vào "làng chơi" từ khi mới 14 tuổi, ngay sau đó H. đã mau chóng trở thành một cái tên được nể vì trong giới. Năm 2005, cậu bé H. khi đó mới 14 tuổi được ba mẹ đưa đến nhà ông anh họ ở trung tâm một thành phố phía Nam để gần ngôi trường mà họ nhắm cho con trai mình khi H. thi lên cấp III. Thế nhưng, những toan tính của ba mẹ H. đã không lường hết, và có thể, đấy cũng là “định mệnh”. Ông anh họ của H. là một tay chơi có hạng. Công việc của anh H. liên quan tới những người đẹp chân dài, và những cuộc chơi thâu đêm suốt sáng… ngay tại nhà. Khi ấy, H. chưa biết gọi tên những cuộc chơi ấy là gì, bởi nhận thức của một đứa trẻ học lớp 8 khi ấy chưa biết thế nào là “kẹo”, “ke”, “đập đá”… Anh họ H. đầu tư hẳn một “phòng bay” tại nhà, chất lượng không kém bất cứ một quán bar lừng lẫy nào ở Việt Nam. Bên cạnh đó là những thứ "hàng khủng": Tường cách âm hơn 1 tỷ; loa, âm ly, “súp” xịn xách tay từ Mỹ về có trị giá vài trăm ngàn đô, đèn chiếu lade… Một phòng bay tại gia như thế, không dưới 4 tỷ đồng! Và đó cũng là thước đo để khẳng định đẳng cấp của dân chơi! Ở nhà ông anh họ, H. chứng kiến riết những cuộc chơi tràn ngày đêm, những thác loạn (mà theo H., người ta không nghĩ có thể làm được như thế khi tỉnh táo). Ban đầu chỉ là sự tò mò, lạ lẫm. Rồi từ tò mò, H. bắt đầu “nhập” vào cuộc chơi “dành cho người lớn” ấy. Bữa đó, cuộc chơi của ông anh họ cùng những người bạn đã bắt đầu lên tới đỉnh điểm. Sự hưng phấn (hay quá khích) đã khiến họ không nhận biết được sự có mặt của cậu thiếu niên 14 tuổi. Lần đầu tiên, H. được “cắn thuốc”. Cảm giác thăng hoa khiến H. ngây ngất. Và H. bắt đầu “thích” cảm giác lâng lâng ấy. Sau những lần mon men chơi trộm, chơi ké những cuộc chơi, H. bắt đầu nghiền mùi thuốc có khả năng tạo cho người ta những ảo giác thăng hoa tuyệt đỉnh ấy… H. bắt đầu biết đến giới ăn chơi thông qua những vị khách thường xuyên xuất hiện tại nhà anh họ. Và, rất tự nhiên, H. đã trở thành một phần không thể thiếu của những cuộc chơi ấy! “Cũng không có gì để kể về một cuộc chơi, trình tự như thế nào, bởi những ai đã có mặt ở một cuộc bay như thế, cứ tự ý làm những điều mình muốn, làm những thứ mình thích, không ai ngăn cấm ai cả. Có thể đó là một quy ước, hoặc có thể đó là sự dẫn dắt của các loại kích thích mà người chơi xài vào người. Ban đầu là bia, rượu, đồ uống nhẹ, sau đó xài rượu mạnh… " - H. nói. Càng về sau, càng vào sâu cuộc chơi, nồng độ càng tăng. Cuộc chơi thực sự bắt đầu khi người ta xài hàng, cắn thuốc… Nhạc cũng bắt đầu chuyển từ house sang trane. Đến lúc đó, dân chơi hầu hết đều bắt đầu không tự chủ được mình. Gào rú, cười điên loạn, hay khóc như chưa bao giờ được khóc… Những ảo giác do tác dụng của thuốc bắt đầu kích thích cảm giác của con người. Người chơi bắt đầu "xoã hết mình", và âm nhạc lúc đó giống như một thứ âm thanh quái vật, xui khiến người ta làm ngay tức thì những ý nghĩ nào vừa mới bắt đầu nhen lên trong đầu khi đó... Những "cuộc bay" của nhóm H. thường bắt đầu từ 2-3 giờ sáng. Sau khi đã lên sàn, ngồi uống rượu chán, cả nhóm bắt đầu lên đường về nhà của một ai đó trong nhóm. Lại tiếp tục uống. Khi bắt đầu “đủ độ”, cả nhóm mới bắt đầu cắn thuốc, hít “ke”, "chơi đá"… Âm thanh mở hết cỡ. Tường cách âm, dàn ly xịn. Tiếng nhạc điên cuồng, tưởng như xé nát được lồng ngực. Tắt điện. Phòng bay chìm trong bóng tối. Đèn lade được bật. Thuốc bắt đầu ngấm. Sự hưng phấn bắt đầu đánh thức những ảo giác trong người. Và, như những robot, lúc đó chỉ việc thực hiện theo "chương trình đã cài đặt", H. cùng nhóm bạn “xoã” hết mình. Nhảy múa, gào rú… Quy luật đám đông trong một cuộc bay được thể hiện rõ hơn cả. Bất cứ một hành động của người nào, dù là rồ dại, đều được cả nhóm hưởng ứng hết mình. H. kể, khi một cậu bạn bắt đầu cởi đồ, lũ con trai ùa theo hưởng ứng. Ban đầu, các nhỏ bạn còn mắc cỡ, nhưng rồi được sự khiêu khích của "nhóm bay", cô gái can đảm đầu tiên trong nhóm bắt đầu cởi bỏ y phục trên người mình. Những cô khác bắt đầu làm theo… Cả nhóm điên cuồng thác loạn, rũ rượi đến mệt nhoài. Trong một cuộc chơi, H. bắt đầu quan hệ tình dục khi mới ở độ tuổi 14… “Những mắc cỡ ban đầu đều bị phủi tan vào những lần sau đó. Khi mấy nhỏ bạn dám cởi đồ lần đầu tiên trong "cuộc bay" cùng nhóm, thì đến lần sau, không cần tụi em khiêu khích hay một em “làm gương”, thì các em vẫn cứ tự động mà cởi bỏ. Và chuyện quan hệ, khi ấy nó như một hành vi tất yếu. Đấy không phải là “xin – cho” mà đơn giản, chỉ là thích thì làm!” - H. nhớ lại. Cuộc chơi kéo dài thâu đêm. Cả bọn không ai buồn ngủ. Chỉ biết uống, cắn thuốc và nhảy múa điên cuồng, thác loạn điên cuồng. Đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn (lúc bắt đầu cuộc bay và khi đó còn tỉnh táo). Ai đói, tự ra nạp cho mình, xong lại nhập cuộc. Lại nhảy múa. Lại thác loạn. Lại làm những gì mà mình thích. Cuộc chơi chỉ tàn khi đã sang đến chiều ngày hôm sau, và khi cả nhóm đã kiệt sức hoàn toàn... “Thời gian đó, một tháng ba mươi ngày dễ tụi em đi bay đến hai tám ngày quá. Lúc nào đầu óc cũng lâng lâng một cảm giác ảo, và hình như, chính bản thân mình cũng quên rằng, mình đang tồn tại trong thế giới này, mình đang có mặt trong thế giới này…" - H. ghê sợ nhớ lại. Dân bay săn hàng Đẳng cấp là... hàng độc! Cái mà H. tiết lộ cùng chúng tôi, rằng đẳng cấp của những nhóm anh chị trong giới ăn chơi "lấy làm thước đo" không phải là những em chân dài, mắt xanh mỏ đỏ. Săn hàng, thì hàng được hiểu theo nghĩa đen thuần tuý. Nó đơn giản là những loại ma tuý mà "dân bay" thường xài để đạt đến sự thăng hoa cần thiết cho một cuộc bay! H. bảo, nếu so sánh về “nồng độ” ăn chơi của "dân bay" phía Nam và dân bay Hà Nội, thì rõ ràng, đó là hai phạm trù hoàn toàn... không có điểm chung. "Dân bay" Hà Nội giống như một anh nhà giàu mới nổi, thường thích chơi trội, thích thể hiện ra bề ngoài… mà không hề biết, “thế giới” mà anh ta vừa bước chân vào, đã trở nên cũ kỹ và quá hẹp. Nó luôn là “sân sau” mà dân bay phía Nam đã kinh qua trước đó cả một thời gian dài… quá độ! H. kể, đối với dân chơi, muốn nói về đẳng cấp, phải săn được hàng độc H. đưa ra một dẫn chứng đầy thuyết phục: "Đẳng cấp" của dân chơi Hà Nội được hiểu đồng nghĩa với việc anh, hay chị đó, một tháng có mặt bao nhiêu ngày trên một sàn, một bar, biết những bar nào vừa mới mở, có bao nhiêu thẻ ký gửi VIP trong những bar trên địa bàn thành phố; quán bar đó, phục vụ như thế nào, có bao nhiêu nhân viên phục vụ có khả năng nhớ mặt khách ngay ở lần gửi xe… Những cái đó đã “xưa như diễm”. Với "dân bay" phía Nam, “bay” tại những bar “công cộng” kiểu đó, là một thứ làm họ… mất danh dự. Đó chỉ là sự “ngông nghênh”. Khi đã có “level” trên giang hồ, nhóm bay đó phải có "phòng bay" riêng, và luôn là những “nhà cách mạng” tiên phong trong việc khai phá tìm và thử chơi những loại hàng (thuốc) mới vừa xuất hiện trên thị trường! Suy cho cùng, “đáp số” của những cuộc bay, cuối cùng cũng là để tìm cảm giác “phiêu” để cất cánh. Muốn bay được, phải có sự tác động, kích thích của “hàng”. Nên mấu chốt của vấn đề, "nhóm bay" nào khai phá những hàng mới thì hay “ém kỹ” để giữ thế độc quyền cho mình. Thường, họ rất hạn chế trong việc chia sẻ cho các nhóm khác để giữ thế độc tôn. Thời gian đầu khi H. mới bước chân vào "cuộc sống sàn", dân chơi phía Nam khi đó vẫn còn thịnh hành tài mà – một loại ma tuý nhẹ cho cảm giác êm ái và phiêu bồng. Loại này, chỉ “nặng đô” hơn so với thuốc lá, xì gà Lahabana. Một thời gian sau, xuất hiện thuốc “lắc” – loại ma tuý tổng hợp dạng viên. Dân chơi đua nhau xài thuốc lắc, bỏ qua tài mà, cần sa… không thương tiếc. Thời điểm đó, dân chơi còn cặm cụi nhồi tài mà vào nõ thuốc, sẽ bị chọc quê cho… hết đất sống! Trước khi có sự xuất hiện của "hoàng hậu thuốc lắc", những “pin” tài mà được chào đón nhiệt tình, thì sự ghẻ lạnh với thuốc lắc cũng "lạnh lùng và nhẫn tâm" như thế, khi Ke (ketamin) xuất hiện. Khi H. trình diễn lần đầu tiên màn “xào ke” trước mặt nhóm bạn, những hành động lạ lùng của H. khiến cả "phòng bay" đêm đó dường như… ngừng lại. Ke thực ra là “con” của thuốc lắc. Nó là một loại ma tuý tổng hợp được chiết xuất trong quá trình sản xuất thuốc lắc, gồm hai loại “ke bột” và ke đá. Màn xào ke của H. là ke bột. Với ke, dân chơi có thể xài theo cách pha trực tiếp vào rượu mạnh hoặc hít sống. Tuy nhiên, chơi ke xào mới là đẳng cấp, vì không phải ai cũng có khả năng xào ke vừa chín tới, dậy mùi và chín đều như H. “Lần đầu tiên chơi ke, người phiêu không tả được. Cảm giác ấy qua đi, sau đó mình lại tiếp tục rơi vào trạng thái không biết đến sự có mặt của bạn bè xung quanh, chỉ ngỡ như có một mình mình giữa thế giới này… Cô đơn khủng khiếp. Lúc đó, tưởng như muốn chết luôn để giải thoát! Một nhỏ bạn cùng nhóm sau khi chơi, khóc nức nở không ai dỗ được, khóc như chưa bao giờ được khóc. Chỉ những ai chơi ke mới hiểu, lúc ấy mình chỉ muốn tự tử… Cho nên, rất dễ xảy ra tình trạng ngộ sát chính mình khi đang phê ke!” – H. tâm sự. Dân chơi khi đó tôn sùng ke như một loại đế vương. Nhưng, một quy luật hiển nhiên như một mặc định, một thời gian ngắn sau đó, ke cũng bị soán ngôi bởi sự xuất hiện của đá! Giã từ công việc của một “nghệ sỹ xào ke”, H. lại lao vào làm “phu đập đá”. Cận cảnh một "phòng bay" Theo tìm hiểu của chúng tôi, giá một viên thuốc lắc hiện nay khoảng 250.000- 300.000 đồng, còn một "chỉ" ke có giá từ 3-4 triệu đồng, một chấm đá 4-4,5 triệu. Tuy nhiên, đối với dân chơi, đó vẫn chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng đối với những dân bay chính là bãi đáp vừa có thể vừa đảm bảo an toàn, vừa có thể "bay hết mình". Những chuỗi ngày dài triền miên của H. trượt theo sự chờ đợi sự xuất hiện của những hàng mới. H. bảo, các loại ma tuý mới có mặt ở Việt Nam thường qua đường xách tay của các Việt kiều hoặc các du học sinh ở nước ngoài. Vì khó khăn như vậy, những thứ mới về bao giờ cũng hiếm. Và vì hiếm nên càng quý. Dân chơi xếp hàng đi tìm, xếp hàng chờ đợi, nhưng cũng rất dễ phải “về tay trắng” khi không tìm đúng cửa. Trước đây, hầu hết dân chơi thường tổ chức những "cuộc bay" tại các vũ trường, quán karaoke hay khách sạn. Tuy nhiên, trước sự kiểm tra và truy quét mạnh của lực lượng công an, họ rút lui về thực hiện những “cuộc bay” nhỏ và tinh vi hơn ngay tại nhà riêng. H. đưa mọi người đến một "phòng bay dã chiến" để cận cảnh những điều H. kể. 9h sáng, chúng tôi và H. có mặt tại một căn phòng rộng khoảng 20m2, tất cả các khe cửa được bịt kín băng xốp nhằm tránh những tiếng nhạc chói tai lọt ra. Mọi đồ vật từ loa đài, chăn gối, quần áo, đồ lót trong phòng vứt lăn lóc. Đó là dấu vết để lại của "cuộc bay" trước. Trong phòng có rất đông người, gồm cả nam và nữ. Những đôi mắt lờ đờ, mệt mỏi vì còn ảnh hưởng của "cuộc bay" vài ngày trước. Nhưng theo quan niệm của những "dân chơi" này, "đã bay là bay hết mình" nên họ vẫn sẵn sàng cho cuộc "cất cánh" mới. Cô gái chủ nhà khoảng 19-20 tuổi, nhưng có khuôn mặt tỏ ra sành đời nhất trong hội nói với tôi trong ánh mắt thâm quầng: "Hai hôm trước em “cắn” nhiều quá không ăn được gì, sáng nay mới nuốt cố được quả trứng, nhưng mà đã phiêu rồi em kệ! Cứ phiêu cái đã! Bay là bay hết mình, nhiệt tình mà anh!". Ngay sau khi dứt lời, cô gái thản nhiên bỏ tọt viên thuốc vào mồm, không quên kèm theo một ngụm nước ngọt để đưa thuốc được êm hơn. Sau 30 phút cắn thuốc, nhóm bắt đầu những hành động thác loạn, ảo giác của mình bằng các màn nhảy nhót, uốn éo rất bản năng trong tiếng nhạc house funky (loại nhạc được coi là kích hợp tạo cảm giác phê sâu khi dùng thuốc lắc). Đối với nhiều "dân bay" sành sỏi, cắn thuốc mới chỉ là khởi động. Hầu như tất cả các cuộc đi bay đều có màn tiếp theo là hít ketamin. Để có một "cuộc bay" chu đáo, cả nhóm cử M., một dân chơi thuốc lắc có thâm niên thực hiện công đoạn được gọi là “xào ke” cho cả nhóm. M. mặc dù năm nay mới chưa đầy 23 tuổi nhưng theo những người trong hội chơi kể lại, cậu thanh niên ”sành điệu” này đã có thâm niên gần 10 năm trong các ngón nghề ma tuý tổng hợp. Và ngay cả màn xào ke của cậu, không phải dân chơi nào cũng có thể làm được. Từ màn hơ đĩa sao cho đủ độ ấm tới việc lấy chiếc thẻ nhựa miết thứ bột trắng dạng tinh thể như hạt đường sao cho ketamin có thể mịn như bột mì. Song song với việc xào ke, các thành viên còn lại của nhóm lấy những tờ tiền cuốn tròn lại để làm công đoạn hai cho các thành viên hít ke đã được xào lên mũi trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng. Cả căn phòng chìm trong cơn ảo giác của tiếng nhạc kích động. Theo những dân chơi trong nhóm này cho biết, có những "trận bay" kéo dài cả tuần trời, mệt nhũn. "Chúng em nào có ăn được gì đâu, giỏi lắm là tu được bịch sữa, đứa nào chơi khoẻ may ra ăn được bát cháo thôi" - một thanh niên trong nhóm nói. Trong cuộc nói chuyện, khi chúng tôi hỏi H. về điểm “hạ cánh” sau khi bay, bến đỗ cuối cùng có phải là sex. H. chỉ cười bất cần không thành tiếng. (Kiên Trung Hoàng) “Lên sàn - rượu mạnh - thuốc lắc - dạt vòm” có phải là một kịch bản đã lên chương trình của một cuộc bay? Và sau dạt vòm, đích đến cuối cùng có phải là tình dục? H. cười chân tình: “Từ trước đến nay, người ta vẫn nghĩ như thế. Tình dục cũng là một phần không thể thiếu trong mỗi cuộc bay. Nhưng không phải, dân bay nào cũng “đi” được hết vòng tròn ấy…!"... Theo: Tinvip |
|
|